Viết Về Cuộc Sống…
Thế giới thay đổi, cảnh vật thay đổi, con người cũng thay đổi. Bỗng chợt một ngày nào đó trên đường đời, chúng ta dừng chân và nhìn lại, bàng hoàng trước sự thay đổi của những gì xung quanh mình, và tự hỏi, liệu chúng ta của hiện tại, có còn là chính ta như ngày xưa nữa hay không?
Đôi lúc chúng ta muốn mình lại là một đứa trẻ, để được giả vờ chơi trò chơi cuộc đời, chứ không phải là những tâm hồn dễ vỡ, gồng mình trước những sóng gió của cuộc đời.
Đôi lúc chúng ta muốn quay lại làm một đứa trẻ, khi mà vấn đề lớn nhất chúng ta phải học, là cầm chiếc bút nắn nót viết tên mình, chứ không phải bài học đắt giá về niềm tin và hiện thực trong cuộc đời này.
Đôi lúc muốn quay lại, để được khóc lóc hờn giận thoả lòng những lúc biếng ăn, kén chọn, chứ không phải vội vàng và bát cơm cho kịp giờ làm mỗi ngày, mỉm cười trước những thứ vốn chán ghét.
Đôi lúc muốn được quay lại, về nơi sóng gió cuộc đời được che chắn bởi những người thân yêu; vùi trong lòng mẹ kể những chuyện nhỏ nhặt trong một ngày, quay về chuỗi ngày không buồn khổ, chỉ có vô tư và đơn giản, quãng thời gian hạnh phúc nhất của một đời người…
Nhiều lúc cũng “Vô lý nhưng cực kỳ thuyết phục” là:
Chúng ta từ em trẻ nhỏ lại muốn lớn thật nhanh để thành người lớn – nhưng khi lớn lên chúng ta lại muốn quay trở lại làm em trẻ nhỏ, với cuộc sống vô tư hồn nhiên…
Trẻ em hay khóc nhưng chẳng mấy khi buồn
Người lớn hay cười nhưng chẳng mấy lúc vui.
Tại sao vậy hì
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Thảo luận về post