“Con người ai cũng sợ gươm đao, sợ đau đớn, sợ tổn thương. Những sinh vật biết suy nghĩ, tất cả đều sợ chết, đến cây cỏ còn cố để được sống từng ngày.
Vì vậy, hãy lấy lòng mình để hiểu cuộc sống xung quanh, đừng giết hại, đừng làm tổn thương và cũng đừng khuyên người khác làm điều đó…”
Đất muôn đời không toan tính, vun vén gom góp cho đi mà chẳng đòi hỏi điều gì.
Khi lớn, cây cũng nhận ra từ tâm của đất, cây trổ hoa, rồi mở hết lòng ra với gió mưa cũng là để một lần sống không toan tính điều gì.
Sông muôn đời không toan tính, trải hết lòng ra trong những nắng mà chẳng sợ cạn lòng.
Khi lớn, cây hai bờ cũng nhận ra từ tâm của sông, chúng vội khép tán, đan tay nhau che chở cho sông.
Đất muôn đời…
Sông cũng muôn đời…
Cây sống cả nghìn năm…
Còn không toan tính.
Con người có được mấy ai đi qua hết trăm năm; toan tính, hơn thua, tổn thương nhau làm gì?!
Cỏ cây còn lớn, con người lẽ nào bé nhỏ mãi…
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Thảo luận về post