Một ngày nọ, vua xứ Benares cùng đoàn tùy tùng vào rừng thưởng ngoạn. Rừng xanh thẫm chen lẫn bông hoa muôn màu, chim lạ hót thánh thót như chào đón vị vua xứ Benares, vua say mê với cảnh sắc tuyệt đẹp mà quên mình đang đi sâu vào trong rừng bỏ lại đoàn tùy tùng sau lưng. Một hồi lâu vua mới nhận ra rằng mình đang ở trong rừng sâu một mình.
Và nhà vua nghe một giọng hát du dương của một thiếu nữ. Vua bèn men theo giọng hát ngọt ngào đó và rồi thấy một thiếu nữ trẻ đẹp đang nhặt củi. Nhà vua đắm say nhan sắc và giọng hát quyến rũ mà quên mình là vị vua cao cả trị vì thiên hạ, hai người mến nhau, để rồi nhà vua trở thành cha của đứa bé trong bụng thiếu nữ.
Sau đó, Vua cho người thiếu nữ biết mình chính là vua của xứ Benares. Thiếu nữ chỉ đường cho nhà vua trở về cung điện. Vua trao cho nàng một tín vật đó là chiếc nhẫn qúi giá mà vua đang đeo, và nói, “nếu nàng sanh bé gái, thì hãy bán chiếc nhẫn này và dùng số tiền đó để nuôi dưỡng đứa con cho tốt. Nếu nàng sanh bé trai, thì mang nó đến cung điện với chiếc nhẫn này để làm tín vật.” Nói xong nhà vua trở về thành Banares.
Ít lâu sau, thiếu nữ sanh một đứa bé trai kháu khỉnh. Là một thiếu phụ nhút nhát, nàng sợ phải đối diện với hoàng thân của nhà vua Banares, nhưng nàng vẫn giữ chiếc nhẫn của vua như là một kỷ vật.
Những năm sau đó, đứa bé trai lớn lên. Khi nó chơi với những đưá trẻ khác trong làng, chúng nó chọc ghẹo nó là đứa bé không cha. Bởi vì mẹ nó không có chồng mà lại có con. Chúng gọi nó là “Không cha! Không cha!. tên của mày là Không-cha!”
Dĩ nhiên điều đó đã làm đứa bé buồn bã và tủi thân. Nó chạy về nhà và khóc với mẹ. Một ngày kia, nó nói với mẹ là những đứa trẻ trong làng đã gọi nó với cái tên “Không-Cha! Không-Cha! tên của mày phải là Không-Cha!” và rồi mẹ nó nói. “Đừng buồn tủi, con yêu qúi. Con không phải là đứa bé bình thường. Cha của con là vua của xứ Banares!”
Đứa bé vô cùng ngạc nhiên. Nó hỏi mẹ, “Mẹ có gì chứng minh không?” người mẹ nói cho nó nghe về cha nó đã đưa cho bà chiếc nhẫn làm tín vật, và nếu đưá bé là trai thì mang nó đến hoàng cung cùng với chiếc nhẫn làm tín vật. Đứa bé nói “Vậy thì bây giờ đưa con đi gặp cha.” Vì lý do đó nên người mẹ bằng lòng, và ngày hôm sau hai mẹ con đến thành Banares.
Khi họ đến cổng thành, lính gác cửa vào báo cho nhà vua biết là có người phụ nữ lượm củi cùng với đưá bé trai đang muốn gặp mặt vua. Nhà vua cho vời vào, họ đi vào cung điện của hoàng cung, nơi đây có rất nhiều hầu thiếp của vua và quần thần. Người thiếu phụ nhắc với vua về thời gian hai người bên nhau nơi rừng. Và sau cùng bà nói. “Tâu bệ hạ đây là con trai của Ngài.”
Đức vua cảm thấy mắc cở với các nàng cung phi và quần thần. Do đó, mặc dầu Ngài biết người phụ nữ này đã nói thật, Vua nói, “Nó không phải con trai của trẫm!” Thế là người phụ nữ đưa chiếc nhẫn tín vật ra làm bằng chứng.
Vua một lần nữa lại cảm thấy mắc cở với quần thần và các cung phi nên chối bỏ sự thật, Vua nói “nó không phải chiếc nhẫn của trẫm!”
Người đàn bà tội nghiệp suy nghĩ rằng, “Ta không có ai làm chứng và không bằng chứng rõ ràng, bây giờ ta nói gì đây. Ta chỉ có sức mạnh của sự thật thôi.” nên bà nói với Vua ” Nếu tôi ném đứa bé lên không trung, nếu nó thật sự là con của Ngài, nó sẽ có thể ở trên không trung mà không bị rơi xuống. Nếu nó không phải là con của Ngài, nó sẽ có thể bị rơi xuống đất và chết!”
Rồi thật nhanh, bà nhấc bổng đứa bé khỏi mặt đất và ném lên không trung. Thật là lạ lùng, đứa bé trong tư thế ngồi hoa sen lơ lửng trong không trung, không bị rơi xuống. Mọi người đều kinh ngạc, không ai nói tiếng nào. Trên không trung, đứa bé nói với vua cha. “Tâu vua cha, Con được sanh ra cho cha. Cha săn sóc thần dân của Cha, họ là những người không liên hệ máu mủ với cha. Cả đến những loài voi, ngựa và những muôn thú khác cũng đựơc cha săn sóc. Và chưa bao giờ cha nghĩ tới việc nuôi nấng con, một người con cuả cha. Xin cha hãy đón nhận con và mẹ của con.”
Nghe như vậy niềm kiêu hãnh đã trở về với nhà vua. Nhà vua đã nhận lỗi bởi sức mạnh của sự thật bằng mãnh lực của lời đứa bé nói. Vua giơ hai bàn tay và nói, “hãy đến đây, con trai yêu quý của trẫm, và trẫm sẽ săn sóc con và mẹ của con.
Sự kinh ngạc cả hoàng cung, tất cả mọi người đang có mặt lúc bấy giờ đều giơ hai tay của họ lên. Họ cùng lên tiếng kêu gọi đứa bé trai hãy vào tay họ. Nhưng đứa bé đã từ trên không trung rơi ngay vào vòng tay của Đức Vua. Với đứa con ngồi trên đùi mình, Đức Vua tuyên bố rằng đứa bé là thái tử, và mẹ của nó là hoàng hậu.
Trong câu chuyện này, Đức Vua và cả triều đình đã học được bài học sức mạnh của lời nói thật. Triều đình Banares trở thành nơi của công lý trung thực. Khi Đức Vua băng hà, thái tử lên ngôi lấy danh hiệu là “Vua Không-Cha!” và vua chăm sóc thần dân bằng sự rộng lượng khoan hồng và đạo đức.
P/s: Điểm chính của câu chuyện là: Lời nói thật luôn luôn mạnh hơn lời nói dối.
Thảo luận về post