Ai ơi nơi cõi phù vân
Chữ duyên chữ nợ bao lần trả vay
Khiến lòng ta mãi hao gầy
Để trăm năm cứ đong đầy luyến thương.
Mấy ai đi trọn con đường
Bởi đâu thoát khỏi vô thường siêu nhiên
Cho dù ai lắm bạc tiền
Cũng đâu mua được vạn niên cho mình.
Làm người trong kiếp ba sinh
Sống sao cho có nghĩa tình với nhau
Bởi đời đã lắm bể dâu
Đừng gieo chi nữa nỗi đau xót lòng.
Ta – Người đều có ước mong
Muốn sống hạnh phúc trong vòng yêu thương
Để mai trên những nẻo đường
Ta – Người cùng tỏa ngát hương đôi bờ.
Cuộc đời đôi lúc hững hờ
Chẳng cho ta trọn giấc mơ đời thường
Khiến lòng đầy những vấn vương
Nỗi niềm đành gửi cung đường bể dâu.
Cuối đời mới ngộ được câu
Vô thường luật định có đâu đổi dời
Sống bao nhiêu gọi một đời ?!
Khi vô thường đến vọng lời thở than.
Sang hèn rồi cũng tiêu tan
Chỉ còn thức nghiệp mang mang vô bờ
Thôi về thức tỉnh cơn mơ
Tịnh lòng an lạc xa bờ phù vân.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
Thảo luận về post