LTS: Trước khi Hoà Thượng thượng Tâm hạ Thanh nhập thất vĩnh viễn, Ngài đã viết cho Ban biên tập Kỷ yếu Nguyễn Khắc Từ một bài diệu pháp. Đọc qua Pháp ngữ dưới đây các hành giả nếu cảm thấy rùng mình, nổi gai óc, tiếng nghe như sấm sét bên tai, chính là lúc vỏ hạt thóc vàng nứt vỡ để lộ ra hạt gạo trắng tinh. Ghi lại để tưởng nhớ ngày Húy kỵ Cố Hòa Thượng ân sư
————————————————————————-
Hoà Thượng Tâm Thanh viết:
Tất cả Chư Phật y huyễn lực mà thể hiện
Tất cả Bồ Tát y huyễn lực mà tu trì
Tất cả Nhị Thừa y huyễn lực mà trầm không trệ tịch
Tất cả Ngoại Đạo y huyễn lực mà hôn mê
Tất cả Chúng Sanh y huyễn lực mà Sanh rồi Tử
Thiên cung Tịnh độ y huyễn lực mà kiến lập
Quỳnh lâm Bảo thọ y huyễn lực mà bày biện
Giường thiết Trụ đồng y huyễn lực mà thi thiết
Vạc nóng, Lò than y huyễn lực mà xông lên
Chim chóc, Rùa, Cáy y huyễn lực mà bay, ẩn
Sâu Bọ, Nhện, Gián y huyễn lực mà sống còn.
………………….
Chỗ chứng đắc của ba đời Chư Phật và truyền thừa của 6 đời Tổ Sư cũng hoàn toàn không vượt ngoài lưới huyễn. Tâm Thanh này có những dòng hoài niệm về Anh… cũng không tránh khỏi lưới huyễn ấy.
Đã là huyễn nên mới thấy Mất, Còn, Thương, Nhớ, Vui, Buồn lẫn lộn, mới còn… còn tất cả. Còn tất cả nên mới hoài niệm, mới còn văn tự, ngôn ngữ để bộc bạch. Nhưng, cuối cùng bộc bạch với ai đây ! Với Anh… hay với những người được tạm gọi còn sống. Với những anh chị em Huynh Trưởng còn nhựa sống hay đã mất nhựa sống.
Thôi, lắm chuyện ! Tôi viết vì Anh – Cho Anh mà thôi… còn Ai có đọc, có hiểu như thế nào tùy ý. Tôi vốn đã Hô và Lé. Còn Anh thì Lé và Mù. Tôi cao, Anh thấp, nếu đem cân cho đúng thì cũng ngang ngửa.
Chính từ đó, mà hôm nay chị Hòa, bảo Tôi viết vài dòng về Anh.
Rời cõi mộng, thấm thoát đã 10 năm rồi, bây giờ Anh đang ở đâu ? Ở đâu thì Tôi chẳng biết, nhưng chắc chắn là Anh biết Tôi, Anh đang đọc những lời tâm tình này cũng như những anh chị em Huynh Trưởng khác sẽ được đọc.
Hơn nửa thế kỷ đã đi qua, bãi biển nương dâu, sao dời vật đổi, có những dòng sông trôi mãi về biển cả, có những ruộng đồng chốc lát đã hóa thành phố phường. Có những cái Không vụt nhiên lại Có. Có những cái đang hiện hữu, phút chốc lại Không. Nói không thành lời, ngậm ngùi cay đắng. Vâng ! Tôi nhớ Anh, nhớ về Anh như kẻ xa quê nhớ mùi hương rạ, như người lữ thứ nhớ màu ngói nâu non. Bình dị đơn sơ nhưng khắn khít cả một đời; mộc mạc hiền hòa nhưng hừng hực sôi bỏng của một thời trai trẻ. Một chiếc mũ Tứ Đế, chiếc áo màu Lam, quần Xanh nước biển gọn gàng trên chiếc xe đạp cọc cạch, sù sì; giữa những cơn gió lộng trên bờ biển Đà Nẵng Hội An, giữa những cơn mưa tầm tã trên núi đèo, trên những đường quê ruộng đồng heo hắt. Ở đó vẫn còn nguyên vẹn một Chân dung, một nếp duyên đầy đạo vị. Từ Anh, của chính Anh Nguyễn Khắc Từ – người Anh của màu Lam huyền thoại.
Tôi đã cùng với Anh từng đèo nhau trên chiếc xe cà tàng đi thăm các đoàn trại, từng ngồi quây quần bên bếp lửa để tâm sự về những thao thức, trăn trở tương lai của GĐPTVN.
Thế rồi ! Huyễn lực lại đến, cuộc đấu tranh chống chế độ độc tài Ngô Đình Diệm diễn ra … Trước đó, Tôi đã mặc chiếc áo nâu sòng, Tôi và Anh không còn gặp nhau nữa, nhưng vẫn biết rõ Anh đang đứng đâu đó trên cùng một chiến tuyến, đang đi đầu trong công cuộc bảo vệ Đạo Pháp và Dân Tộc, bởi ở Anh, con người đầy nhiệt huyết, lý tưởng về tình thương luôn sáng ngời như ngọn lửa trong tim Anh, một hệ người gương mẫu trung trinh với Đạo, tận tụy với GĐPT. Ở nơi Anh, cái chất sĩ phu mô phạm thuộc hàng chính nhân quân tử hòa lẫn với lòng trung kiên của một HT cấp Tấn, cấp Dũng tạo thành một nét đẹp, một nếp sống tinh luyện làm sưởi ấm cho đàn em đang chập chững bước theo sau.
Năm tháng vẫn trôi qua giữa xứ sở diệu kỳ này, thấm thoát mà núi xanh đã nhuốm màu mây bạc, lững lờ mà nước lặng gợn nếp sóng xao. Tôi cũng viết vào đây bài thơ Núi của Tôi nhé.
“Non xanh sao khéo hững hờ
Nước trong sao khéo lững lờ nhẹ trôi
Vi vu gió thổi lưng trời.
Lửng lơ Trăng tỏa sáng ngời xóm thôn
Ta cùng Trăng, Gió, Nước, Non.
Mãn vui quên cả Xuân mòn mỏi qua”.
Vâng ! Ta cùng Trăng, Gió, Nước, Non
Mãn vui quên cả Xuân mòn mỏi qua.
Mặc cho thế sự diễn biến, mặc cho tình đời đen bạc, mặc cho những kẻ đã nuốt lời thề nguyện, mặc cho những kẻ đã quên tình, quên nghĩa vội vàng sang sông không một lời hẹn. Mặc dù Tôi đang vui với chí nguyện đã đạt được, nhưng nhờ huyễn mộng nên nhớ đến Anh, nhớ chiếc áo màu Lam, chiếc mũ quen thuộc sụp sệ của Anh, nhớ cái Lé và nụ cười, nụ cười duyên dáng kỳ lạ, cả giọng nói cái nhìn làm say mê bao thế hệ GĐPT:
Áo anh lam cả mây trời
Màu nâu đất lạnh nhuộm ngời áo Tôi
Giờ đây Anh đã xa rồi
Vẫn còn nguyên vẹn nụ cười thủy chung.
Vâng ! Sống giữa cuộc đời đầy phong ba bão táp này, còn gì quý hơn được đón nhận những nụ cười có thủy có chung như Anh, người Anh của tình Lam và nghĩa Đạo.
Bên linh cữu của Anh tại chùa Vạn Phước năm nào, Tôi đã khóc vì quý mến và xúc động. Cầm nén hương rưng rưng tiễn Anh về miền Lạc Cảnh, Tôi đã không dám tuyên Pháp ngữ, Tôi chỉ muốn đọc lại vần thơ của Chí Sĩ Nguyễn Đình Chiểu.
“Thà đui mà giữ đạo nhà
Còn hơn có mắt ông Cha không thờ.
Thà đui mà khỏi danh nhơ
Còn hơn có mắt ăn dơ tanh rình.
Thà đui mà giữ trọn mình
Còn hơn có mắt đổi hình thay râu…”
Tất cả chúng sanh y huyễn lực mà Sanh rồi Tử.Thiên cung Tịnh độ y huyễn lực mà kiến lập – Nhờ huyễn lực mới từ Ta Bà hóa sanh Tịnh độ.
Tâm Thanh xin gởi vài dòng về Anh nhân ngày kỷ niệm 10 năm Anh rời khỏi mộng trần.
Nam mô A Di Đà Phật
HT THÍCH TÂM THANH
Cố Vấn giáo hạnh GĐPTVN
Nguồn: Vĩnh Minh Tự viện
Thảo luận về post