Tôi cất tiếng gọi người em
Mái tóc xanh mà tôi chưa quen biết
Đang bước đi trong đêm tối mịt mùng
Em về đâu giữa sa mạc mênh mông.
Đường vạn nẽo, đường đời đầy cát bụi
Quá khuya rồi ! Em hãy nghe tôi nói
Dừng lại đây em ghé lại chốn này
Để chúng mình tâm sự trọn đêm nay.
Giờ em nói hay muốn nghe tôi nói
Đường sa mạc mịt mù trong đêm tối
Nhưng em ơi ! Còn một nẽo vinh quang
Có trăng vàng Bác Ái đượm tình thương.
Có suối ngọt Dương Chi lờ lững chảy
Có giống cây Từ Bi muôn vạn trái
Có hoa thơm Hỷ Xả ngát hương lòng
Có con thuyền Bát Nhã độ nhân sinh.
Vượt bể khổ đưa người về bến Giác
Nghe tôi nói em mỉm cười hoan lạc
Tay xiết tay trong ánh mắt thâm tình
Đêm dần tàn trời trở lại bình minh.
Giờ em ở hay đi là tùy ý
Nếu ở lại thì tập rèn ý chí
Còn ra đi thì tiếp tục đấu tranh
Em nhớ rằng đẹp nhất những ngày xanh.
Ngày hy vọng tuổi đôi mươi chớm nở
Tôi đang chờ với tâm tư cởi mở
Trên đường đời đã dạy bước em đi
Giờ dừng chân hay tiếp tục đi nữa…
SƯU TẦM
Thảo luận về post