Một hôm Đức Phật cùng các đệ tử đi ngang qua một cánh đồng, có người nông phu đang cày ruộng gần đấy thấy Phật hào quang rực rỡ, oai nghi đoan chính, lòng anh rất hân hoan đến lễ Phật xin quy y nhưng sực nhớ đến công việc cày cấy chưa xong, bèn tự nhủ:
– Thôi để khi khác, bao giờ cày cấy, gieo giống xong được rảnh rang hãy đến nơi Phật xin quy y chẳng muộn.
Nghĩ thế rồi anh tiếp tục công việc. Phật biết ý niệm của anh nông phu kia nên mỉm cười.
A Nan liền lễ Phật hỏi duyên do, Phật đáp:
– Các ông có thấy người cày ruộng ấy chăng? Anh trải qua chín mươi mốt kiếp, gặp cả thảy bảy vị Phật ra đời, mỗi lần gặp Phật anh đều hoan hỷ toan đến quy y lễ bái, nhưng nghĩ lại việc mùa màng chưa xong bèn thôi, tự hẹn khi khác. Đến nay gặp ta, y vừa toan đến quy y rồi cũng thối niệm tự hẹn khi khác.
Cứ như thế đã biết bao nhiêu lần sanh tử chuyển luân, việc cày cấy vẫn chưa xong và cũng vẫn chưa được quy y Tam Bảo.
Anh nông phu được nghe Phật nói tiền nghiệp giải đãi của mình như thế, giật mình kinh sợ, tự hối quá buông cày đến lễ Phật cầu xin thọ giới quy y.
Lời Bình:
Có khi trễ hẹn một giờ
Đến duyên gặp lại phải chờ trăm năm.
Thảo luận về post