Con đã lớn khôn đôi bàn tay mẹ
Che chở đời con khi mới tượng hình
Chín tháng cưu mang mẹ cực nhọc hy sinh
Cho đến ngày chào đời cất tiếng khóc.
Dù thân thể đớn đau trào nước mắt
Dịu dàng nhìn con miệng nở nụ cười tươi
Chấp đôi tay mẹ khấn nguyện Phật trời
Mong con nhỏ bình an mau khôn lớn.
Con lớn lên như bài ca hợp xướng
Có cung thăng, cung giáng lẫn cung trầm
Và có khi đàn tưởng đứt dây cung
Bàn tay mẹ bỗng âm thầm xuất hiện.
Cũng vì thế mà bài ca không lỗi nhịp
Con ung dung dệt mộng với mây ngàn
Say men đời rong ruổi khắp trần gian
Quên bóng mẹ đang chờ con từng phút.
Con gấp ngã mới nhận ra điều duy nhất
Trên đời này không ai bằng mẹ đâu
Từ phương xa con đảnh lễ cui đầu
Bàn tay mẹ là bàn tay Bồ Tát !
Thảo luận về post