THIỆN LƯƠNG VÀ THÔNG MINH
Một vị sư lên rừng hái củi, trên đường về gặp một cậu bé đang chạy chơi đùa, hái hoa bắt bướm. Vị sư đến gần hỏi: Trên tay con cầm gì thế?
Thằng bé láu cá: Đố sư biết đó. Nhưng nếu Sư nói sai, Sư phải mất cho con bó củi nhe?
– Một con bướm đã chết đúng không?
– Ha ha.. sai rồi, con bướm còn sống nhé Sư? Nói rồi cậu tung con bướm bay lên trời.
– Vị Sư cười nói: Củi của con đây, cầm về đi!
Thằng bé hí hửng đem bó củi về khoe cha. Người cha tái mặt bước đến nhéo tai thằng con: Đem bó củi lên chùa trả rồi xin lỗi người ta ngay.
Thằng bé vừa đi vừa la: Nhưng con thắng mà!?!
Đến chùa hai cha con chắp tay xin lỗi, vị Sư chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu. Trên đường về cậu bé vẫn hậm hực.
Người cha nhẹ nhàng nói: Nếu Sư nói con bướm còn sống, con cũng bóp cho nó chết đúng không? Từ đầu Ngài ấy đã định đem bó củi để đổi lấy một mạng sống rồi đó.
Thằng bé lặng lẽ cúi đầu.
Sự ngạo mạn và hiếu thắng luôn lấy đi bao lý trí của mỗi chúng ta. Đừng thấy ai lùi mà vội bảo họ thua.
Thiện lương khó hơn là thông minh. Bởi vì thông minh là thiên phú, còn thiện lương là một sự lựa chọn.
Thảo luận về post