Ta đo ngày tháng cuộc đời
Bằng câu nhân nghĩa, bằng lời tri ân
Tóc phai từng nhánh bạc dần
Mắt mờ, chân vụng… bần thần nắng mưa!
Chuyện đời gác bỏ hơn thua
Tâm hồn con trẻ, bốn mùa rong chơi
Mặc người say – tĩnh, khóc – cười
Đêm Xuân, ngày Hạ tuổi đời mãi trôi.
Thu mưa, Đông lạnh mồ côi
Lời xưa, ý cũ ngẫm lời trước sau
Tâm mòn, trí lệch còn đâu
Nhớ – quên ghim tạc nỗi đau phận người!
Trăm năm đâu phải mốc đời
Ngàn năm bia miệng một thời ta đi
Ước mong trí tuệ, từ bi
An lành nghiệp quả đến khi hơi tàn.
Một ngày trong cõi nhân gian
Tu tâm dưỡng tính… Lời càng quý hơn! St
Thảo luận về post