Trần gian kia lắm nợ nần
Người mang nợ kiếp – kẻ mang nợ tình
Gốc do muôn kiếp vô minh
Lầm mê vay mượn chôn mình thêm sâu.
Bao đời bao kiếp âu sầu
Khổ đau bi lụy mong cầu được an
Nhưng nào có được an đâu !
Khổ đau kia mãi đeo mang bên mình.
Bám theo như bóng với hình
Ngày nay muốn hết nợ mình phải tu
Giống như cây muốn xanh tươi
Phải nên chăm tưới đêm ngày trông nom.
Hôm nay tu phước gom bòn
Thân tâm gột rửa chẳng còn bụi nhơ
Ngày mai tâm sáng phước tròn
Nợ kia nhẹ trả – Tâm còn thảnh thơi.
Giúp cho muôn kiếp muôn đời
Người vui nợ hết ta thời an vui…
Thảo luận về post