SUỐI NGUỒN BAO DUNG
Đã bao lần cầm bút dự định làm thơ, hay viết gì đó về Mẹ, nhưng bao lần đều bất lực. Viết về Phật thì dễ, vì Phật là của mọi người. Viết về Thầy cũng dễ, vì Thầy có đủ những biểu tượng uy nghiêm mô phạm, chọn đại một hình ảnh, một kỷ niệm nào đó sẽ toát ra được. Còn Mẹ, đúng như ai đó đã nói, “Ngôn ngữ trần gian là túi rách, đựng không đầy hai tiếng Mẹ ơi”!
Chiều nay nhớ Mẹ, bỗng dưng muốn khóc!
Nếu Mẹ cho con mảnh hình hài này, thì thực ra có bà mẹ nào lại chẳng cho con mình thứ ấy.
Nếu Mẹ cho con đời sống này, bầu trời này, thì đó là thiên chức, là bản năng, không phải chỉ riêng mình con có.
Mẹ là tất cả những gì vượt qua thiên chức, vượt qua bản năng, thiêng liêng và mầu nhiệm mà ngôn ngữ trần gian hoàn toàn bất lực.
Đã ba mươi mốt năm rồi, từ khi con xa Mẹ. Càng xa Mẹ con càng thấy con gần Mẹ hơn. Lên chánh điện, con thấy Mẹ nơi nụ cười của Phật. Bưng bát cơm, con thấy Mẹ nơi hương vị thơm ngon. Nhìn thấy núi, con thấy Mẹ nơi màu xanh bất tận. Ngắm mây trời, con thấy Mẹ nơi lượng cả bao dung. Mẹ thổn thức trong từng nhịp tim, Mẹ nồng nàn trong từng hơi thở. Khi con đối diện với bao lời chửi bới thị phi, Mẹ bảo con bình tâm đón nhận. Khi con bồng bột lo lắng thuở yêu người, Mẹ bảo con hãy cứ yêu thương như suối nguồn vẫn chảy. Khi con CHO là con đang lấy của Mẹ cho; khi con NHẬN là lúc con nhận vào kho tàng của Mẹ. Kho tàng ấy chất hoài cũng chẳng thấy tràn; kho tàng ấy lấy hoài cũng chẳng hề vơi. Chỉ khi con cúi mình, buông xuôi hay chán chường thất bại, Mẹ nghiêm mặt, Mẹ nặng lời: Hãy đứng thẳng lên! Hãy giữ chắc lại! Đừng thất vọng chán chường, đừng buông xuôi khoả lấp. Có lúc con không tin Phật, có lúc con chẳng nhớ lời Thầy, nhưng con có Mẹ, mãi ở bên con, ngay cả lúc con hư đốn nhất. Mẹ không thánh thiện, Mẹ chẳng cao siêu. Mẹ trần gian hơn, Mẹ thế tục hơn, nên Mẹ gần con hơn, dễ dàng cảm thông và tha thứ.
“Mẹ ơi con đã già rồi”, câu hát của ai cứ xoáy vào tim trong buổi chiều cao nguyên bảng lảng. Núi xanh đã bị phủ mờ bởi mưa chiều giăng mắc. Chén trà bỗng đắng vì để nguội giây lâu. Con ngồi đây, từng tế bào trong mình rúng động, từng mạch máu rờn rợn châu thân. Giọt sương trên khoé mắt, mặn, ngọt, thơm, nồng, xuyến xao và an nhiên quá đỗi. Mẹ ơi! Con biết ơn Mẹ, con cảm ơn Mẹ. Xưa nay con cứ kể về Mẹ như một người từng mang nặng đẻ đau, chín tháng cưu mang, ba năm bồng ẳm, gian khó một đời, nuôi con khôn lớn. Con sai rồi! Những ngôn ngữ trần gian chẳng đủ đổi lấy một phút một giây con giao hoà với Mẹ. Phút giây này, khoảnh khắc này, niềm hạnh phúc vô bờ mà chỉ có Mẹ mới có thể cho con.
Mưa. Lại những giọt mưa đầu hạ.
Mưa từ trên núi kéo về, mưa tự suối nguồn bất tận.
Thịt da này, từng sợi trả về đâu?
Con đang nghe tiếng hải triều với âm ba dạt dào sóng vỗ; con đang thấy trăng cổ độ mơ màng hiện giữa tầng không.
Hạt bụi giữa mênh mông, thái không nơi hạt gạo.
Con đã có món quà quý dâng cúng ngày giỗ Mẹ rồi, con chẳng nói ra đâu. Vì con biết Mẹ đang mỉm cười, người đàn bà quê không biết chữ thuở nào hiểu hơn nhiều các triết gia Tây phương lời mặc ngữ: “Nothing, nothing, and everything!”
Một chiều cuối tháng Tư, gần ngày giỗ Mẹ (28/4/Tân Mùi-1991, 28/4/Nhâm Dần – 2022)
Nhất Thanh
Nguồn: Vĩnh Minh Tự Viện
Thảo luận về post