NGỎ
Lời thi ca thoáng vụt bay lên từ chỗ tột cùng của uyên nguyên cảm nhận, mà trí năng không thể dự phần. Thơ không nằm nơi ý, ý không nằm nơi thơ; ngộ thì thấy, không ngộ thì thôi; cảm thì nhận, không cảm thì thôi, để mặc chim hót, để mặc thơ bay; bay qua phố thị, bay qua ruộng đồng, bay qua hồn say kiếp người, bay vượt trăng sao! Ví như đôi cánh hồng điểu vỗ nhẹ và vút lên giữa cõi vô cùng, giữa chốn vô tung, chim chẳng để ý đến dấu, dấu chẳng để ý đến chim; dấu và chim như có, như không mà mọi lằn mức khứ lai đều tuyệt bặt. Nhưng, đôi cánh chim cứ vỗ và bay, bay mãi đến vô cùng…
Thảo luận về post