Với không khí trong lành, đồi núi bao quanh và nắng chiều vàng tươi, nàng bắt đầu tâm sự: Con đau khổ lắm, Sư cô ơi! Con phá thai đã bốn năm rồi mà niềm đau khổ ấy vẫn còn bám riết lấy con. Em bé cứ trở về ám ảnh con bằng sự khóc than, trách móc và hờn dỗi. Con phá thai, bởi vì bạn trai của con hăm dọa sẽ tự sát nếu con sinh em bé. Mọi người đều khuyến khích con phá thai. Trong tình trạng như thế, tâm con rối loạn nên đã quyết định sai lầm và bây giờ con rất đau khổ.
Gần đây thôi, con muốn có một đứa con với người bạn trai mới, nhưng anh ấy chưa sẵn sàng và con đã làm cho anh đau khổ. Sư cô giúp cho con. Làm sao chữa lành được vết thương và khi nào con mới có được một đứa con? Trong lúc nói, nước mắt của nàng chảy ràn rụa. Lạ thay! Nàng cũng thấy Sư cô xúc động và nước mắt của Sư cô cũng tự động ứa ra. Thấy Sư cô khóc! Nước mắt của nàng tuôn tràn ra nhiều như những giọt mưa chiều. Khóc được nàng cảm thấy khỏe trong lòng! Nàng cảm thấy hạnh phúc, vì người này hiểu được nỗi thương đau của mình và người này mở lòng ra thật sự. Đôi mắt ấy, cái nhìn ấy và dáng ngồi ấy, nàng biết rằng Sư cô đang thật sự lắng nghe mình.
Hai Cô trò ngồi yên thật lâu, nàng không cảm thấy nôn nóng gì cả, chỉ cần được ngồi yên bên Cô, nàng đã cảm thấy khỏe lắm rồi. Nàng nhìn mãi khuôn mặt bình thản của Cô. Đang theo dõi hơi thở, nàng lắng nghe chim hót trên cành cây tiêu, bất chợt Cô mở lời, giọng ấm áp, đôi mắt hiền trong sáng:
– Không có ai trên cõi đời này mà không từng lầm lỡ. Có lỡ lầm nhỏ, có lỡ lầm lớn. Không nhiều thì ít, ta phải trả một giá rất đắt cho những lỡ lầm, nhưng lỡ lầm nào cũng có thể làm mới trở lại, vết thương nào cũng có thể chữa lành. Quyết định phá thai của bạn không phải chỉ một mình bạn chịu trách nhiệm. Anh chàng ấy cũng phải chịu trách nhiệm, những người đề nghị phá thai cũng có phần trách nhiệm…
Cô tiếp tục nói: – Xã hội bây giờ người ta xem chuyện phá thai là chuyện thường. Người ta không muốn có con, bởi vì sinh con, nuôi con là một bổn phận đau đớn, nhọc nhằn và phiền toái. Cho nên hễ không muốn em bé, thì người ta quyết định phá nó đi. Sự tàn nhẫn này lan tràn khắp nơi, đã gây ra nhiều khổ đau và vết thương trong lòng những người trẻ. Bạn hãy nói cho mọi người biết rằng phá thai không phải là chuyện thường.
Em bé không chết đâu cho dù bạn không muốn nó ra đời. Em bé đang đau khổ, và bạn cũng đang đau khổ. Bạn hãy chữa lành vết thương ấy cho em bé. Bạn an trú trong nguồn suối thương yêu của hiện tại để tiếp xúc với năng lượng lành mạnh, tươi mát và an vui trong sự sống để chữa trị vết thương. Bạn mở cánh cửa trái tim ra cho nắng mai chữa trị, không khí chữa trị, thiên nhiên chữa trị…
Sự sống của bạn làm bằng năng lượng (energy) và những yếu tố hóa học (chemistry). Nếu bạn biết mở tung cánh cửa ngục tù của quên lãng và đau thương, thì năng lượng tươi mát và lành mạnh của sự sống khắp nơi sẽ đi vào để nuôi dưỡng và chữa trị cho bạn. Bạn không nên giam mình lại trong ngục tù của hối hận và thương đau. Năng lượng là năng lượng chung, đang đi vào và đi ra để trao đổi và chuyển hóa. Những chất hóa học trong bạn và chung quanh đang cấu kết với nhau làm ra sự sống linh động và tinh khôi. Bạn mở lòng ra để đón nhận.
Im lặng một hồi, Cô lại lên tiếng: Tâm khỏe mạnh kéo theo sự mạnh khỏe của thân thể. Em bé ấy sẽ có cơ hội trở về với bạn. Em bé vẫn còn đó. Bạn hãy nói chuyện với em bé đi. Hãy nói rõ tại sao mẹ không cho bé ra đời. Nói tất cả những nguyên nhân xa gần để em bé thông cảm. Bạn thở nhẹ và mỉm cười với em bé, nuôi dưỡng bằng niềm vui sống. Bạn cũng nên thực tập tiếp xúc với nắng mai, ngồi yên tĩnh để thở, bước những bước chân thanh thản…
Tất cả yếu tố lành mạnh này sẽ chữa lành vết thương cho bạn, và khi vết thương đã lành lặn, em bé biết rằng mẹ sẵn sàng cho em bé chào đời. Bạn nên chia sẻ với người yêu mới về nỗi khổ niềm đau trong lòng và thực tập xây dựng lại một tương lai tốt đẹp. Bạn đừng bắt buộc người yêu theo ý của bạn. Bạn muốn có em bé để bù đắp lỗi lầm trong quá khứ, nhưng em bé biết mẹ chưa thật sự lành mạnh. Mẹ còn thương đau, giận hờn và trách móc, nên em bé chưa chịu biểu hiện.!
Nghe những lời trên của Sư cô. Nàng cảm thấy như mình đang uống một ly nước mát. Lời nói của Sư cô có một sức mạnh đi thẳng vào lòng đã thông hết những âm u, buồn tủi và mặc cảm trong lòng nàng. Nước mắt tiếp tục tràn ra như nước vỡ bờ. Bao nhiêu khổ đau của nàng được vơi đi bởi những giọt nước mắt, đôi mắt nàng tươi lên. Một tia ánh sáng của niềm tin chợt sống dậy rằng khổ đau có thể chuyển hóa, vết thương có thể chữa lành. Sung sướng nhất là đứa con vẫn có thể chào đời. Nàng cẩn trọng đặt từng bước chân thiền hành sau khi từ giã Sư cô. Vừa đi, vừa thở, bỗng nhiên, nàng chợt nghe giọng nói ngọt ngào của em bé:
– Mẹ ơi! Con ở đây này. Nhìn đâu nàng cũng thấy đứa bé đang mỉm cười chấp nhận nàng. Nàng cảm thấy sung sướng và hạnh phúc. Những giọt nước mắt được làm bằng một nụ cười tươi sáng. Những bông hoa dại nhỏ bé hai bên đồi cũng mỉm cười để chia sẻ niềm vui với nàng. Nắng chiều vàng vọt lấp lánh khắp núi rừng như đang ca hát với nàng. Thì ra cuộc đời vẫn luôn luôn thương yêu và tươi sáng!
Thảo luận về post