Thiền sư Bác Sơn (1575-1630), họ Sa, tên Đại Hy, tự là Vô Dị, người đời thường gọi là Ngài là Thiền-sư Vô Dị. Sư năm 16 tuổi phát chí xuất gia, đến chùa Ngoã Quan ở Kim Lăng nghe giảng kinh Pháp Hoa, cảm khái than: “Cầu điều đó ngay nơi mình, há có thể đuổi theo câu văn mà được ư ?” Sư bèn bỏ đi Kiến Vô lễ Pháp-sư Ngũ Đài Thông cạo tóc xuất gia. Đầu tiên tu tập Chỉ-quán. Sư ngồi tu dưới cội tùng chẳng biết ngày đêm, muỗi mòng bu đầy trên thân như cắn cây khô, bên trong chẳng biết có thân tâm, bên ngoài chẳng thấy có núi sông đại địa, trải qua năm năm, dù lạnh dù nóng cũng không ngừng nghỉ. Sau đó, Sư đến Pháp-sư Hồng, ở núi Siêu Hoa thọ Giới-tỳ-kheo, nghe nói Đại-sư Thọ Xương Huệ Kinh ở núi Nga Phong xiển Pháp của Tào Động, Sư qua yết kiến, thấy ngài Thọ Xương đầu đội nón lá, vác cuốc giống như người nhà nông, tâm bèn sanh nghi. Sư bỏ đi về đất Mân (Phước Kiến) ở núi Bạch Vân Phong ba năm, viết thư trình sở đắc lên Thọ Xương. Thọ Xương viết thư phúc đáp rằng : “Đó chẳng phải là đệ-nhất-nghĩa”. Sư mới biết mình lầm, bèn đốt thư đi. Sư càng để tâm vào Tông-thừa, xem lời của Thuyền Tử nói : “Chỗ ẩn thân không tung tích, chỗ không tung tích chớ ẩn thân”, nghi-tình liền phát khởi, đến nỗi quên ngủ quên ăn trải qua hơn một năm. Một hôm Sư xem Truyền Đăng Lục thấy Triệu Châu bảo Tăng rằng: “Phải ra ngoài ba ngàn dặm gặp Thiện-tri-thức mới được”. Sư bất giác tỉnh ngộ, như bỏ được gánh nặng ngàn cân, tự cho rằng đại ngộ, chạy đến yết kiến Thọ Xương, Thọ Xương chẳng công nhận. Sư mới hổ thẹn, từ đó y-chỉ Thọ Xương nỗ lực cầu Đạo…
Thảo luận về post