1- Nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không tật bệnh, vì không tật bệnh thì tham dục dễ sanh.
2- Ở đời đừng cầu không khó khăn, vì không khó khăn thì kiêu sa nổi dậy.
3- Cứu xét tâm tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo.
4- Sự nghiệp đừng mong không bị chông gai, vì không bị chông gai thì chí nguyện không kiên cường.
5- Làm việc đừng mong dễ thành, vì việc dễ thành thì lòng thị thường kiêu ngạo.
6- Giao tiếp đừng mong lợi mình, vì lợi mình thì mất đạo nghĩa.
7- Với người đừng mong thuận chiều ý mình, vì được thuận chiều ý mình thì tất sanh tự kiêu.
8- Thi ân đừng cầu đền đáp, vì cầu đáp trả là thi ân mà có mưu tính.
9- Thấy lợi đừng nhúng tay, nhúng tay thì hắc ám tâm trí.
10- Oan ức không cần bày tỏ, vì bày tỏ là hèn nhát mà trả thù thì oán đối kéo dài.
Bởi vậy, Đức Phật dạy:
Lấy bệnh khổ làm thuốc hay.
Lấy hoạn nạn làm thành công.
Lấy gai gốc làm giải thoát.
Lấy ma quân làm đạo bạn.
Lấy khó khăn làm sự tác thành.
Lấy bạn tệ bạc làm người giúp đỡ.
Lấy kẻ chống nghịch làm người giao du.
Lấy sự thi ân như đôi dép bỏ.
Lấy xả lợi làm vinh hoa.
Lấy oan ức làm đà tiến thủ.
Thế nên, ở trong chướng ngại mà vượt qua tất cả.
Đức Thế Tôn được giác ngộ chính trong mọi sự chướng ngại, như Ương Quật hành hung, Đề Bà khuấy phá, mà Phật Đà giáo hóa cho thành đạo tất cả. Như vậy há không phải sự tác nghịch là sự tác thành và sự khuấy phá là sự giúp đỡ cho ta?
Ngày nay những người học đạo, trước hết không dấn mình vào mọi sự trở ngại, nên khi trở ngại xáp tới thì không thể nào đối phó. Chánh Pháp chí thượng vì vậy mà mất cả, đáng tiếc đáng hận biết bao!
Trích LUẬN BẢO VƯƠNG TAM MUỘI
Thảo luận về post